Giữa “bữa tiệc” điện ảnh hè với vô số “bom tấn” kỹ xảo, Yadang: Ba Mặt Lật Kèo bất ngờ “ghi điểm” trong lòng khán giả nhờ một kịch bản “căng như dây đàn” và hàng loạt những cú “twist” bất ngờ khiến người xem không kịp thở.
Không có ranh giới rõ ràng giữa thiện và ác, chỉ có những màn đấu trí “ngầm” giữa các thế lực đen tối, bộ phim Hàn Quốc này khiến người xem vừa “chóng mặt” vừa “phấn khích” trong “trận chiến” ba mặt không khoan nhượng!
“Mê cung” quyền lực đen tối
Yadang: Ba mặt lật kèo (tên tiếng Anh: Yadang: The Snitch) là một tác phẩm hành động – tội phạm đến từ Hàn Quốc, dưới bàn tay nhào nặn của đạo diễn Hwang Byeong Gug. Câu chuyện xoay quanh Lee Kang Su (do Kang Ha Neul thủ vai), một người đàn ông bình thường vô tình bước chân vào thế giới ma túy ngầm và dần trở thành một “yadang” khét tiếng – kẻ chỉ điểm chuyên cung cấp thông tin cho cơ quan thực thi pháp luật. Anh bắt tay hợp tác với công tố viên Ku Gwan Hee (do Yoo Hae Jin thủ vai), một người đầy tham vọng và sẵn sàng “thao túng” luật pháp để thăng tiến. Đối đầu với họ là đội trưởng đội điều tra ma túy Oh Sang Jae (do Park Hae Joon thủ vai), một người quyết tâm phá án bằng mọi giá. Bộ phim còn có sự tham gia của Ryu Kyung Soo và Chae Won Bin. Tác phẩm không chỉ mang tính giải trí mà còn phản ánh những vấn đề “nhức nhối” của xã hội hiện đại như đạo đức, quyền lực và sự thật.
“Cơn sốt” phòng vé tại Hàn Quốc và Việt Nam
Ra mắt tại Hàn Quốc vào ngày 16/4/2025, Yadang nhanh chóng “chiếm giữ” vị trí top 1 phòng vé trong suốt 4 tuần liên tiếp, đạt doanh thu 24 tỷ won (tương đương 450 tỷ đồng). Tính đến thời điểm hiện tại, phim đã thu hút hơn 3 triệu lượt xem, trở thành bộ phim điện ảnh Hàn Quốc có doanh thu nội địa cao nhất năm 2025. Tại Việt Nam, phim chính thức khởi chiếu vào ngày 16/5/2025 và nhanh chóng thu về hơn 12 tỷ tiền doanh thu chỉ trong vài ngày công chiếu.
“Trò chơi cân não” trong bóng tối quyền lực
Dưới “lớp áo” của một bộ phim tội phạm – hình sự thuần túy Hàn Quốc, Yadang: Ba mặt lật kèo thực chất là một “mê cung” chính trị đen tối, nơi cái gọi là công lý chỉ là “mặt nạ” của sự thao túng. Tác phẩm mở đầu với hình ảnh Lee Kang Su (Kang Ha Neul) – một “yadang” đúng nghĩa, kẻ “sống sót” bằng cách “bán rẻ” người khác, nay lại bị chính hệ thống mà mình phục vụ đẩy vào vòng xoáy của phản bội, truy sát và thao túng. Khi vụ án ma túy tưởng chừng đơn giản dần hé lộ bóng dáng của giới chính trị cấp cao, “cuộc chơi ba mặt” mà Kang Su dấn thân vào cũng biến thành một “ván cờ” sinh tử, nơi không có phe nào là phe thiện hoàn toàn – và chọn sai đồng minh đồng nghĩa với mất mạng.
Điểm “ăn tiền” của phim nằm ở chỗ: không một ai là nhân vật chính diện tuyệt đối. Công tố viên Ku Gwan Hee (Yoo Hae Jin) – vốn là người thực thi pháp luật, lại là kẻ biến hệ thống thành công cụ leo thang quyền lực. Đội trưởng cảnh sát Oh Sang Jae (Park Hae Joon) – tưởng là chính nghĩa, lại sẵn sàng hợp tác “ngầm” nếu cần thiết. Còn Kang Su – dù là kẻ “luồn lách” sống bằng tin mật – cuối cùng lại là người duy nhất cố gắng giữ một chút nhân tính trong một thế giới “mục ruỗng”. Ba nhân vật đại diện cho ba tầng lớp quyền lực – hành pháp, công tố, và gián điệp – cùng “giằng co” trong một mạng lưới những cái bắt tay “ngầm” và những cú “đâm sau lưng”. Không có phe tốt – chỉ có phe tỉnh táo hơn.
Kịch bản “xoắn não” đến phút cuối
Điểm sáng rực rỡ nhất của Yadang chính là kịch bản. Mỗi phân cảnh đều như một “lát cắt” sắc lạnh vào hệ thống điều tra – công tố tưởng như “chính danh” nhưng thực chất bị điều khiển bởi lòng tham, toan tính và tham vọng cá nhân. Những cú “twist” được “rải” dọc theo mạch truyện không mang tính “hù dọa” hay giật gân rẻ tiền mà hoàn toàn logic, khiến người xem liên tục tự hỏi: “Thế lực nào mới là trung tâm thật sự?”, “Ai đang điều khiển ai?”. Từ một vụ án tưởng như “chỉ là ma túy”, phim mở rộng thành một “trận chiến” nhiều tầng giữa truyền thông, quyền lực, luật pháp và mạng người – nơi sự sống còn đôi khi chỉ là “trò chơi mặc cả” giữa hai con dấu.
Cùng với đó, không thể không nhắc đến cách đạo diễn Hwang Byeong Gug sử dụng nhịp phim – tiết tấu của Yadang được xây dựng như một “ván bài poker”: đầu phim “tung” những “quân bài” dễ đoán, giữa phim “đánh” vào tâm lý bằng những cú “lật tình huống”, và cuối phim thì “xoay chuyển” cả “bàn cờ”. Dưới bàn tay của ông, những đoạn hội thoại dài – thường là yếu điểm của dòng phim điều tra – lại trở thành nơi diễn ra những “trận đấu trí” căng thẳng đến “nghẹt thở”, nơi mà mỗi lời nói có thể “ngầm ẩn” một lời đe dọa, một cú “ép phe” hoặc một “nước đi” chính trị.
Châm biếm “cay đắng” bộ máy quyền lực
Càng đáng nói hơn khi phim không né tránh việc châm biếm và “lật tẩy” mặt tối của bộ máy quyền lực: công tố viên mua chuộc cảnh sát, giới chức “lũng đoạn” truyền thông, và cả hệ thống chỉ vận hành vì một mục tiêu duy nhất – bảo vệ lợi ích của kẻ nắm quyền. Những hình ảnh như cảnh camera an ninh “bị mất tín hiệu đúng lúc”, đoạn ghi âm “bị cắt ghép”, hay cả cái bắt tay sau cánh cửa văn phòng đều là những chi tiết “đắt giá” cho thấy mức độ “nội gián hóa” của hệ thống mà Lee Kang Su đang cố tìm đường thoát ra – dù biết rằng cánh cửa nào cũng dẫn đến một vòng xoáy khác.
Phim không “dạy” đạo lý, cũng chẳng cố gắng “thanh minh” cho bất kỳ nhân vật nào. Thay vào đó, Yadang buộc người xem phải quan sát và tự “chọn phe” – trong một thế giới nơi chân lý không còn chỗ đứng, và sự sống sót phụ thuộc vào việc bạn “lật bài” khi nào. Trong bối cảnh điện ảnh Hàn Quốc đang có xu hướng quay về những đề tài “đậm tính” xã hội, Yadang nổi bật bởi tính “gãy gọn”, nhịp “chặt” và không một phút dư thừa. Đây là kiểu phim mà ngay cả khi bạn nghĩ mình đã đoán được cái kết, thì vẫn còn một cú “lật” nữa đang chờ đến tận cuối phim.
Dàn diễn viên “thực lực” “điều phối” cảm xúc
Trong một bộ phim mà lòng tin là “món hàng xa xỉ” và mọi liên minh đều có thể “phản chủ”, dàn diễn viên chính của Yadang chính là “linh hồn” điều phối nhịp thở căng thẳng ấy. Kang Ha Neul, trong vai Lee Kang Su – một “tay trong” sống sót nhờ sự “lươn lẹo” và “miệng lưỡi nhanh nhạy” – tiếp tục cho thấy chiều sâu diễn xuất đáng nể. Nhân vật của anh vừa “gây cười” với sự “cợt nhả”, “láu cá” trong từng tình huống, vừa khiến người xem “lạnh gáy” khi bất ngờ bộc lộ sự sắc lạnh và mưu mô. Hành trình tâm lý từ hoang mang, sợ hãi đến chủ động “thao túng” tình thế được Kang Ha Neul thể hiện “uyển chuyển” qua ánh mắt, thần thái và những khoảng lặng hiếm hoi. Mỗi lần nhân vật này rơi vào góc tối của lựa chọn, ánh mắt và biểu cảm của Kang Ha Neul đều như một lời cảnh báo: “Tôi có thể phản bội bất cứ lúc nào, kể cả khán giả”. Cái hay của Kang Su là sự bất định – và Kang Ha Neul đã hóa thân trọn vẹn vào điểm đó, khiến người xem không thể thở phào dù chỉ một phân cảnh.
Yoo Hae Jin, không còn là gương mặt quen thuộc của những vai hài duyên dáng, lần này anh mang đến một nhân vật lạnh lùng và nguy hiểm đến “gai người”. Vai công tố viên Koo Gwan Hee của anh là hình ảnh thu nhỏ của quyền lực “ngầm”: không cần nói nhiều, chỉ cần xuất hiện là đủ khiến cả khung hình “nín lặng”. Cách anh “tung ra” từng câu thoại – nhẹ tênh nhưng “ngầm” đe dọa – cho thấy đẳng cấp “lật kèo” trong từng cái nhíu mày. Đây là dạng vai mà chỉ những diễn viên đã “chín muồi” về trải nghiệm và tiết chế mới có thể mang lại hiệu ứng mạnh mẽ đến vậy.