Sau 10 năm miệt mài cống hiến, sau hàng trăm bàn thắng và những lần hụt hẫng, cuối cùng Son Heung-min đã được nếm trải vinh quang thật sự cùng Tottenham. Trên sân San Mames rạng sáng nay, người đội trưởng thầm lặng ấy đã chạm tay vào danh hiệu đầu tiên và có thể là duy nhất trong sự nghiệp tại Spurs.
Khoảnh khắc của nước mắt và giấc mơ trở thành sự thật
Tottenham đánh bại Manchester United để đăng quang UEFA Europa League 2024/25, kết thúc chuỗi 16 năm trắng tay trong các giải đấu lớn và đặt dấu chấm hết cho “lời nguyền không danh hiệu” của chính họ. Nhưng với riêng Son Heung-min, chiến thắng này mang một ý nghĩa khác: đó là món quà của số phận dành cho lòng trung thành.
Anh đã đợi điều này suốt một thập kỷ. Từ ngày đặt chân tới Bắc London vào mùa hè 2015, Son luôn là biểu tượng của sự chuyên nghiệp, tận tụy và kiên định. Trong khi những người đồng đội từng cùng anh vào chung kết Champions League 2019 như Harry Kane, Eriksen hay Trippier đều đã ra đi và sớm có danh hiệu, thì Son vẫn ở lại, lặng lẽ chiến đấu từng mùa giải, không một lời oán thán.
Không chỉ là chiến thắng, mà là sự giải thoát
Trận chung kết tại San Mames, Bilbao, khép lại một hành trình dài đầy chông gai. Đây không phải mùa giải hay nhất của Son. Anh ghi ít bàn hơn, tốc độ suy giảm, và vai trò thường xuyên bị hoán đổi. Đã có lúc Tottenham chơi hay hơn khi không có anh trên sân – một sự thật phũ phàng mà chính anh cũng phải thừa nhận.
Nhưng Son vẫn không buông xuôi. Dù không còn là mũi nhọn số một, anh vẫn góp công lớn với 10 pha kiến tạo, dẫn đầu toàn đội. Anh mang băng đội trưởng và trở thành chỗ dựa tinh thần cho cả tập thể non trẻ của HLV Postecoglou. Khi Kulusevski, James Maddison vắng mặt vì chấn thương, người ta vẫn chờ Son tạo nên khoảnh khắc khác biệt – và anh đã làm được, không chỉ bằng bàn thắng hay đường chuyền, mà bằng bản lĩnh, bằng kinh nghiệm và trái tim dành trọn cho Tottenham.
Một danh hiệu, một tượng đài
“Đây có thể là cơ hội cuối cùng của tôi”, Son từng nói trước trận chung kết. Và có lẽ anh đúng. Khi thời gian không đứng về phía cầu thủ đã 32 tuổi, danh hiệu Europa League hôm nay như một phần thưởng muộn màng nhưng xứng đáng cho tất cả những gì anh đã hy sinh.
Sau trận đấu, Son Heung-min bật khóc khi nâng cao chiếc cúp. Những giọt nước mắt ấy không chỉ là niềm vui, mà còn là sự giải thoát khỏi một gánh nặng đè lên vai anh suốt 10 năm. Bây giờ, không ai còn có thể nói anh chưa phải huyền thoại của Tottenham. Anh chính là một trong những cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử CLB – không chỉ vì bàn thắng, mà còn bởi lòng trung thành bất biến giữa thời đại mà danh hiệu là thước đo cho sự thành công.