Những ngày qua, thông tin về di chúc của Huỳnh Hiểu Minh đã làm dấy lên nhiều tranh luận trong cộng đồng mạng. Là một người cha, tôi cũng không khỏi băn khoăn trước những điều kiện mà nam diễn viên này đặt ra cho các con của mình.
Theo những gì tôi tìm hiểu, Huỳnh Hiểu Minh đã lập di chúc, phân chia khối tài sản kếch xù hơn 10 tỷ NDT cho hai người con: Tiểu Hải Miên (con trai với Angelababy) và con gái út (con với Diệp Kha). Điều khiến tôi (và có lẽ nhiều người khác) cảm thấy khó hiểu chính là những điều kiện đi kèm, đặc biệt là những yêu cầu đối với con gái út của anh.
Đối với Tiểu Hải Miên, Huỳnh Hiểu Minh quyết định chu cấp 200.000 NDT mỗi tháng cho đến khi con trai đủ 18 tuổi. Tuy nhiên, cậu bé buộc phải kê khai chi tiết các khoản chi tiêu và phải thông qua luật sư giám sát. Tôi hiểu rằng, có lẽ nam diễn viên muốn con trai mình học cách quản lý tài chính từ sớm, tránh xa hoa lãng phí. Nhưng liệu điều này có vô tình tạo nên áp lực lên tuổi thơ của con trẻ, tước đi sự tự do mà đáng lẽ cậu bé phải được hưởng?
Nhưng điều khiến tôi trăn trở hơn cả là những điều kiện dành cho con gái út của Huỳnh Hiểu Minh. Theo di chúc, cô bé chỉ được nhận đầy đủ tài sản thừa kế khi đỗ vào một trong những trường đại học thuộc nhóm 985 danh tiếng của Trung Quốc, ví dụ như Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Phúc Đán. Điều này có vẻ quá khắt khe đối với một đứa trẻ.
Việc đỗ vào các trường đại học top đầu ở Trung Quốc là một hành trình đầy cam go và áp lực. Đặt ra một điều kiện như vậy, liệu Huỳnh Hiểu Minh có đang vô tình đẩy con gái mình vào một cuộc đua khốc liệt, nơi mà sự căng thẳng và nỗi sợ hãi lấn át niềm vui học tập?
Chưa dừng lại ở đó, cô bé chỉ được nhận tài sản thừa kế khi bước sang tuổi 30. Điều này làm tôi cảm thấy như Huỳnh Hiểu Minh đang cố gắng kiểm soát cuộc đời con gái mình một cách quá mức. Ở độ tuổi 30, nhiều người trẻ đã xây dựng sự nghiệp và gia đình riêng. Việc trì hoãn quyền thừa kế đến độ tuổi này có thể gây ra những khó khăn không đáng có cho sự phát triển của cô bé.
Với tư cách là một người làm cha, tôi luôn mong muốn con cái mình được tự do khám phá và theo đuổi đam mê. Tôi tin rằng, cha mẹ nên tạo điều kiện để con cái được học hỏi và trưởng thành một cách tự nhiên, thay vì áp đặt những kỳ vọng quá cao. Vậy nên, tôi tự hỏi, liệu Huỳnh Hiểu Minh đang trao cho các con mình sự tự do hay chỉ đang tạo ra một gánh nặng tâm lý?
Tôi không phủ nhận rằng Huỳnh Hiểu Minh có ý tốt, mong muốn các con có một tương lai vững chắc. Nhưng tôi cho rằng, cách thể hiện của anh có phần cứng nhắc và thiếu linh hoạt. Giáo dục con cái là một hành trình đòi hỏi sự cân bằng giữa kỷ luật và tình yêu thương, giữa trách nhiệm và sự tự do.
Sau khi đọc về di chúc của Huỳnh Hiểu Minh, tôi nhận ra rằng mình cũng cần nhìn nhận lại cách giáo dục con cái của bản thân. Liệu tôi có đang vô tình tạo ra những áp lực không cần thiết cho con mình hay không? Có lẽ, điều quan trọng nhất mà chúng ta có thể dành cho con cái không phải là tài sản hay thành tích, mà là sự yêu thương, sự thấu hiểu và sự tôn trọng quyền tự do được là chính mình.