Bộ phim Chốt Đơn của đạo diễn Bảo Nhân và Nam Cito đã trở thành trường hợp hy hữu của điện ảnh Việt khi buộc phải sử dụng công nghệ AI thay thế gương mặt của diễn viên chính Thùy Tiên để có thể ra rạp, sau khi cô vướng vòng lao lý.
Điều này ban đầu gây chú ý mạnh mẽ, nhưng khi ra mắt, tác phẩm lại không thể cứu vãn được từ phần kỹ thuật đến nội dung, để rồi mang đến một trải nghiệm rời rạc và thiếu cảm xúc. “Thứ dở nhất của Chốt Đơn không phải là AI thay thế Thùy Tiên, mà là một kịch bản chắp vá, nhân vật mờ nhạt và thông điệp hời hợt.”
Nội dung phim xoay quanh Hoàng Linh (Thùy Tiên) – một nữ giám đốc nổi tiếng trong lĩnh vực livestream bán hàng, nhưng luôn bị đối thủ Gia Kỳ (Đỗ Nhật Hà) bỏ xa về doanh thu. Trong một lần livestream, cô tình cờ mời ông An (Quyền Linh) – một shipper – vào vai Ngọc Hoàng, giúp lượt theo dõi tăng đột biến. Từ đây, ông An bước vào môi trường làm việc của Hoàng Linh, đồng thời hé lộ cuộc sống riêng nhiều áp lực của cô. Khi Hoàng Linh lên kế hoạch cho buổi livestream quan trọng nhằm vượt mốc doanh thu 100 tỷ, hàng loạt biến cố bất ngờ xảy ra.
Ngay từ khi tung trailer, Chốt Đơn đã vấp phải nghi vấn đạo nhái The Intern (2015) – bộ phim nổi tiếng với sự góp mặt của Anne Hathaway và Robert De Niro. Giống The Intern, câu chuyện cũng xoay quanh một người đàn ông lớn tuổi vào làm việc tại công ty của nữ lãnh đạo trẻ, giúp cô vượt qua rắc rối công việc và đời sống. Các tình tiết như ông An trở thành tài xế riêng, mối quan hệ căng thẳng giữa Hoàng Linh và trợ lý, hay việc chồng cô ở nhà toàn thời gian đều giống gần như nguyên bản. Sự khác biệt chỉ nằm ở việc đổi bối cảnh sang lĩnh vực livestream, cùng vài tuyến truyện phụ như mâu thuẫn hôn nhân vì chưa có con, hay hành trình ông An tìm mẹ ruột cho cháu gái Mai (bé Mộc Trà). Tuy nhiên, những thay đổi này không tạo ra cú hích đáng kể cho mạch truyện.
Sau khi Thùy Tiên gặp sự cố, bộ đôi đạo diễn dường như “chữa cháy” bằng cách giảm đất diễn của Hoàng Linh và tăng vai trò của ông An. Cách xử lý này khiến mạch phim đứt gãy, tồn tại hai câu chuyện riêng biệt gần như không liên quan. Hoàng Linh vẫn xoay quanh các tranh cãi gia đình, còn ông An phải đối diện với bệnh Alzheimer, con trai xa cách và nhiệm vụ tìm mẹ cho cháu gái. Việc chuyển đổi liên tục giữa hai tuyến truyện khiến khán giả khó tập trung và không gắn bó với nhân vật nào. Nhiều mâu thuẫn bị giải quyết hời hợt, thiếu cao trào, tạo cảm giác cắt ghép vội vàng để hạn chế cảnh quay của hoa hậu.
Dàn nhân vật của Chốt Đơn cũng thiếu logic và khó tạo thiện cảm. Minh – chồng của Hoàng Linh – được khắc họa lười biếng, bỏ việc ngân hàng chỉ vì chán, không hỗ trợ sự nghiệp vợ, thậm chí phụ thuộc vào mẹ trong sinh hoạt. Khi tranh cãi, chính mẹ anh mới là người đứng ra giải quyết. Điều này khiến mối quan hệ vợ chồng trở nên nặng nề, không để lại cảm giác mong muốn họ hàn gắn. Ngay cả Hoàng Linh – nhân vật trung tâm – cũng không thể hiện được đam mê hay mục tiêu rõ ràng với công việc, chỉ xoay quanh cuộc đua danh hiệu “chiến thần livestream” qua những cảnh hô hào bán hàng đơn điệu. Lý do “kiếm tiền chăm lo gia đình” càng thiếu thuyết phục khi cả hai nhân vật đều giàu có và sống trong biệt thự xa hoa.
Về kỹ thuật, việc dùng AI để thay thế gương mặt Thùy Tiên không mang lại hiệu quả như kỳ vọng. Công nghệ này chỉ tạo lớp phủ đơn giản, khiến nhân vật vẫn giống nguyên mẫu đến 80-90% và thường xuyên bị biến dạng gương mặt ở các cảnh liên tiếp. Điều này khiến cảm xúc nhân vật trở nên đơ cứng, tạo cảm giác rẻ tiền như những video quảng cáo AI trôi nổi trên mạng. “Những đoạn cần biểu cảm diễn xuất thì ai nấy đều phải ‘cạn lời’ vì quá tệ hại.”
Điểm sáng hiếm hoi của Chốt Đơn nằm ở diễn xuất của Quyền Linh và Hồng Đào. Ông An hiện lên là một người cha tận tụy, giàu lòng nhân ái, còn bà Bình mang nét duyên hài hước và sự kiên nhẫn đầy cảm động. Sự kết hợp của hai nhân vật mang lại những khoảnh khắc ấm áp, nhất là khi chăm sóc bé Mai như cháu ruột. Tuy vậy, những điểm cộng này không đủ để cứu bộ phim khỏi kịch bản yếu và thông điệp mờ nhạt.
Chung cuộc, Chốt Đơn nhận về số điểm 2/5 – một con số phản ánh đúng sự thất vọng mà nó mang lại. Đây là minh chứng cho việc một bộ phim không thể trông chờ vào chiêu trò công nghệ hay yếu tố giật gân ngoài đời thực để thành công. Khi nội dung và nhân vật thiếu chiều sâu, mọi lớp hào nhoáng sẽ nhanh chóng sụp đổ, để lại cho khán giả cảm giác tiếc nuối hơn là thỏa mãn.