Lương Thanh “bừng tỉnh” sau buổi họp lớp: Hiểu hơn về bạn cũ thời cấp 3
Một bài tâm sự của Lương Thanh, nữ nhân viên văn phòng 38 tuổi, được đăng tải trên nền tảng Toutiao vào đầu tháng 6, đang nhận được sự quan tâm lớn từ độc giả.
Buổi họp lớp cấp ba sau 15 năm được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng ở Thượng Hải, Trung Quốc. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày tốt nghiệp, lớp tôi có thể tụ họp đông đủ như vậy. Tôi rời căn phòng trọ trong khu tập thể từ sớm, đi xe buýt để đảm bảo đến đúng giờ hẹn.
Khi đặt chân đến nơi, tôi thực sự choáng váng. Sau hơn một thập kỷ xa cách, những người bạn cũ giờ đây đều đã “lột xác” hoàn toàn. Có người đã trở thành chủ nhà hàng, người là tổng giám đốc chi nhánh ngân hàng, thậm chí có bạn còn là KOL nổi tiếng chuyên về đầu tư bất động sản. Trên bàn tiệc, những câu chuyện về mua bán nhà đất, kế hoạch du học cho con cái hay các phi vụ đầu tư cứ thế rôm rả không ngớt.
Ngồi cạnh tôi, một người bạn thản nhiên chia sẻ: “Dạo này tôi vừa nhận thêm hai căn nhà nữa, đang cho thuê với giá khá ổn.” Một người khác liền tiếp lời: “Còn tôi thì mới hoàn tất thủ tục sang tên một mảnh đất ở Hàng Châu tuần trước, nghe bảo khu vực đó đang hút giới đầu tư.”
Trước những câu chuyện này, tôi chỉ biết mỉm cười gượng gạo. Bỗng nhiên, người bạn đối diện hỏi tôi: “Thanh này, cậu hiện tại đang sinh sống ở đâu rồi?”
Hình ảnh minh họa
Tôi thẳng thắn chia sẻ về tình hình tài chính của mình: “Tôi vẫn đang ở nhà thuê, chưa đủ khả năng mua một căn hộ riêng như mọi người.”
Câu trả lời ấy dường như khiến cuộc trò chuyện chùng xuống, không ai nói thêm lời nào. Tuy nhiên, ánh mắt của họ đủ làm tôi cảm thấy nghẹn ngào.
Tối muộn hôm đó, tôi lặng lẽ trở về căn hộ nhỏ của mình. Chồng tôi đang xem thời sự, hai con đã say giấc trên giường. Tôi tự nhủ, dù cuộc sống chưa dư dả, nhưng ít nhất tôi vẫn có một gia đình để trở về.
Vừa thay đồ xong, tôi nhận được tin nhắn từ Hạ Liên, người bạn đã ngồi cùng bàn tiệc. Tin nhắn vỏn vẹn vài chữ: “Lúc cậu nói vẫn ở nhà cũ, mình bỗng thấy thương.”
Tôi sững người. Không phải vì Hạ Liên thương hại, tôi biết cậu ấy là người chân thật. Ngày cấp ba, khi bị cả lớp trêu chọc vì đôi giày rách, chính tôi đã đứng ra bênh vực. Có lẽ, cậu ấy vẫn không quên chuyện đó.
Tôi ngồi lặng lẽ hồi lâu. Tin nhắn ấy khiến tôi nhìn lại chính mình. Tôi vẫn miệt mài làm việc mỗi ngày, tích cóp từng đồng, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc đầu tư hay cải thiện chất lượng cuộc sống. Tôi luôn vin vào lý do “ổn định” để trì hoãn mọi sự thay đổi.
Trong khi đó, bạn bè tôi đã dám nghĩ, dám làm, thậm chí dám đối mặt với thất bại để hôm nay tự tin khoe thành quả. Thế nhưng, điều thực sự chạm đến trái tim tôi không phải là sự giàu có của họ, mà là một ánh nhìn không phán xét, cùng lời nhắn từ người bạn từng “đồng cam cộng khổ” năm xưa, giờ vẫn nhớ và thấu hiểu tôi.
Buổi họp lớp không chỉ là dịp gặp gỡ bạn cũ, mà còn là một tiếng chuông thức tỉnh. Sau hôm đó, tôi bắt đầu tìm hiểu về tài chính cá nhân, lên kế hoạch học hỏi về đầu tư dù chỉ là những khoản nhỏ như gửi tiết kiệm linh hoạt hay mua trái phiếu.
Tôi không hề mơ ước sở hữu hàng chục căn nhà. Song, tôi tin mình hoàn toàn có thể chủ động thay đổi tương lai, không còn “sống tạm bợ” trong căn nhà thuê nữa, mà sẽ sống đúng với ước mơ của chính mình.