Nghệ sĩ Hữu Tài ở tuổi 81: Tuổi già bệnh tật, cô đơn và tấm lòng kiên cường giữa những nhọc nhằn
Trong ánh sáng nhạt nhòa của những ngày cuối đời, nghệ sĩ cải lương Hữu Tài vẫn sống – không phải để chờ đợi một điều gì rực rỡ, mà để giữ lấy chút lửa lặng thầm còn sót lại trong tim, dù bệnh tật và nỗi cô đơn cứ ngày một nặng trĩu.
Ở tuổi 81, ông không còn được xưng tụng trên sân khấu như thuở nào sánh vai cùng Thanh Kim Huệ, Thanh Điền hay Lệ Thủy, Thanh Tòng trong những vở cải lương kinh điển. Sức khỏe giờ đây chỉ là chiếc bóng mong manh. Căn bệnh suy tim mà ông mang từ tuổi 30, nay đã trở nên trầm trọng. Kèm theo đó là hàng loạt chứng bệnh tuổi già: huyết áp cao, xương khớp, tiền liệt tuyến… khiến cuộc sống hằng ngày chẳng khác gì một chuỗi ngày chịu đựng.
“Ai cho đồng nào thì ăn đồng đó” – câu nói gọn ghẽ mà như xé lòng. Hữu Tài sống cùng cháu nội, người đã phải dừng học đại học vì không đủ tiền theo đuổi giấc mơ. Cậu đi làm công nhân từ sáng đến khuya, còn ông quanh quẩn trong căn nhà nhỏ, ngày ba bữa đạm bạc, phần lớn nhờ vào gạo người thân, hàng xóm cho hoặc phải đi xin.
Thế nhưng, điều đau đớn nhất với ông không phải là bệnh tật hay cái nghèo, mà là sự vắng mặt của người bạn đời tri kỷ. Vợ ông – nghệ sĩ Bích Thủy – người từng làm mưa làm gió trên sân khấu với những vở như Lan Huệ sầu ai, Hôn mê, Hàn Mặc Tử… – đã ra đi đột ngột năm 2022.
“Tôi chết điếng, không còn biết gì nữa… Có những lúc tôi muốn theo bà ấy mà không được” – ông nghẹn lời khi kể về khoảnh khắc phát hiện vợ ngã quỵ sau cánh cửa phòng tắm, lúc ông đang chuẩn bị xe đưa bà đến bệnh viện vì cơn đau tim. Không một lời trăn trối, không một giọt nước mắt chia tay. Tất cả lặng câm.
Gần ba năm trôi qua kể từ ngày bà mất, nỗi đau trong lòng ông vẫn chưa phai. Hằng đêm, những ký ức cũ quay về. Họ từng là một cặp nghệ sĩ đẹp đôi trong giới cải lương, đi đâu cũng có nhau, “có mắm ăn mắm, có muối ăn muối”. Tình yêu giản dị mà sâu sắc ấy kéo dài hơn nửa thế kỷ, và nay chỉ còn lại trong ký ức của một người.
Dù vậy, Hữu Tài không oán trách. Ông sống trong sự chấp nhận, không than thân, không cầu xin. Khi nhóm Ngũ Long Du Ký – gồm các nghệ sĩ Phi Phụng, Phương Dung… muốn tới thăm, ông từ chối vì thấy “còn nhiều mảnh đời khổ hơn”. Đó không phải là sự tự trọng ngạo mạn, mà là nét đẹp cuối cùng còn sót lại nơi một tâm hồn từng sống hết mình vì nghệ thuật, vì gia đình, và vì đạo làm người.
Giờ đây, niềm vui nhỏ bé còn lại là mỗi lần được mời hát trong các chương trình Phật giáo ở chùa, mỗi lần được chính quyền phường hỗ trợ gạo vài tháng một lần. Không có tiền đi khám bệnh, ông chấp nhận nằm nhà chịu đau. Mỗi ngày chỉ mong có chút rau luộc ăn cùng cơm và tương chao, là đủ.
“Tôi chỉ mong sáng mở mắt ra thấy mặt trời là hạnh phúc rồi. Sống thêm ngày nào hay ngày nấy…” – đó là lời ước cuối đời của ông. Không phải là sự đầu hàng, mà là sự thanh thản sau cả một đời lênh đênh giữa phận nghệ sĩ. Không cần tiếng pháo tay, không cần ánh đèn sân khấu, ông vẫn là một nghệ sĩ trọn vẹn – người sống bằng cả trái tim với nghề và với người mình yêu.
Và dẫu bóng tối của tuổi già đang phủ dần lên từng ngày, thì trong sâu thẳm trái tim của nghệ sĩ Hữu Tài, một ánh sáng vẫn âm ỉ cháy – ánh sáng của lòng chung thủy, của niềm tin hiếm hoi rằng chỉ cần được sống, là đã đủ để cảm ơn cuộc đời.