Bộ phim truyền hình Hàn Quốc mới nhất, Our Unwritten Seoul (Một Seoul Chưa Biết Đến), đang thu hút sự chú ý của khán giả Việt Nam và quốc tế.
Phim được phát sóng đồng thời trên tvN và Netflix, đánh dấu sự trở lại đầy ấn tượng của nữ diễn viên Park Bo Young. Cô đảm nhận cùng lúc hai vai diễn: cặp chị em song sinh Yoo Mi Ji và Yoo Mi Rae, mang đến một câu chuyện cảm động về hành trình tìm lại bản thân và chữa lành vết thương lòng.
Our Unwritten Seoul xoay quanh Mi Ji, một cô gái sống tự do, không ràng buộc, nhưng lại phải đối mặt với thực tế khó khăn khi chị gái mình, Mi Rae – một người thành đạt và khuôn mẫu – đang vật lộn với chứng trầm cảm. Để giúp chị, Mi Ji đưa ra một quyết định táo bạo: hoán đổi thân phận. Từ đó, bộ phim mở ra một chuyến đi đầy cảm xúc, nơi hai chị em cùng nhau tìm kiếm sự bình yên và thấu hiểu tại trung tâm Seoul.
Đằng sau thành công của bộ phim là sự kết hợp ăn ý giữa đạo diễn Park Shin Woo, người từng gây tiếng vang với It’s Okay to Not Be Okay, và biên kịch Lee Kang của Youth of May. Sự hợp tác này đã tạo nên một tác phẩm tâm lý trưởng thành, nhẹ nhàng nhưng vẫn chạm đến trái tim người xem. Bên cạnh Park Bo Young, phim còn có sự góp mặt của Park Jinyoung (GOT7) trong vai luật sư Ho Soo và Ryu Kyung Soo trong vai chủ trang trại dâu Sejin, những nhân tố góp phần làm nên sức hút của bộ phim.
Chỉ sau bốn tập phát sóng, Our Unwritten Seoul đã ghi nhận những thành tích đáng kể. Phim đạt rating trung bình 5.9% trên toàn quốc, với đỉnh điểm lên tới 6.7%, dẫn đầu khung giờ phát sóng trên tất cả các kênh cáp. Không chỉ vậy, bộ phim còn nhận được những đánh giá tích cực từ giới chuyên môn và khán giả, với 4.2/5 điểm trên Watcha Pedia và 8.8/10 điểm trên Douban. Những con số này minh chứng cho sức hấp dẫn ổn định và khả năng tạo sự đồng cảm sâu sắc mà bộ phim mang lại.
Với diễn xuất đỉnh cao của Park Bo Young cùng bầu không khí đầy cảm xúc, Our Unwritten Seoul đang dần khẳng định vị thế là một trong những bộ phim tâm lý đáng xem nhất mùa hè năm nay.
Our Unwritten Seoul bắt đầu với tình huống hoán đổi thân phận bất ngờ giữa hai chị em sinh đôi Mi Ji và Mi Rae. Đây là một bước ngoặt vừa mạnh mẽ vừa tinh tế, tạo nên động lực cảm xúc xuyên suốt toàn bộ câu chuyện. Trong bối cảnh Seoul hiện đại, bộ phim không sa đà vào những tình tiết kịch tính mà điềm tĩnh khắc họa đời sống thường ngày qua từng chi tiết nhỏ: áp lực công việc, tổn thương tinh thần và khao khát được công nhận, được yêu thương. Phim không cố gắng nhấn mạnh điều gì, nhưng lại khéo léo gợi mở những cảm xúc rất con người.
Cách tác phẩm phơi bày những khủng hoảng tuổi 30 có thể không mới lạ, nhưng lại thấm thía – bởi nó chạm đến những trải nghiệm mà hầu hết chúng ta đều đã hoặc sẽ đi qua. Mi Rae là hình mẫu “con nhà người ta” điển hình: học giỏi, đi làm sớm, gánh vác nợ nần và luôn tự nhủ “chỉ cần cố gắng sẽ ổn.” Tuy nhiên, thực tế cuộc sống khác xa những gì ta mong đợi. Mỗi ngày của Mi Rae là chuỗi mệt mỏi lặp lại: gượng cười ở văn phòng, im lặng chịu đựng những lời mỉa mai, và trở về nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mi Rae sống vì trách nhiệm, và dưới vẻ ngoài hoàn hảo ấy là một người phụ nữ bị đè nén, không dám để lộ bất kỳ điểm yếu nào – vì cô tin mình không được phép yếu đuối.
Ngược lại hoàn toàn, Mi Ji – người em từng có tài năng thể thao nhưng đánh mất tương lai vì chấn thương – sống cuộc đời phóng túng, không có định hướng. Không có bằng đại học, không công việc ổn định, cô luôn bị nhìn bằng ánh mắt e ngại, thậm chí là coi thường. Một người cố gắng sống theo kỳ vọng, một người đã buông bỏ từ lâu. Nhưng khi Mi Rae gục ngã vì trầm cảm, chính Mi Ji – người tưởng chừng vô dụng – lại là người chủ động bước ra khỏi vùng an toàn để cứu lấy chị gái mình.
Tại bước ngoặt này, sự hoán đổi thân phận giữa hai chị em mở ra một hành trình chữa lành bất ngờ. Khi Mi Ji, người em mang ngoại hình giống hệt nhưng tâm thế hoàn toàn khác, thay chị đi làm, cô bước vào môi trường đó với bản năng sinh tồn của kẻ từng thất bại. Không mang theo mặc cảm hay nỗi sợ bị đánh giá, Mi Ji dám đối đầu với cấp trên, dám từ chối những buổi tăng ca kiểu Hàn và biết cách đặt ra giới hạn cho bản thân. Dù không học giỏi như chị, Mi Ji lại sở hữu trực giác tự do – sự tự do của một người từng rơi xuống đáy, hiểu rõ giá trị bản thân và không ngại thể hiện điều đó.
Sự hiện diện của Mi Ji trong thế giới của Mi Rae như một giả định sống: nếu chúng ta được sống mà không mang theo nỗi sợ hay mặc cảm, liệu ta có thể trở thành một phiên bản khác tốt đẹp hơn? Và với Mi Rae, dù không trực tiếp chứng kiến, cô cũng dần cảm nhận được sự thay đổi – một phiên bản nhẹ nhõm hơn của chính mình đang tồn tại đâu đó.
Có thể thấy, sự chữa lành mà bộ phim mang đến không đến từ một cú twist hay thông điệp lớn lao, mà từ những khoảnh khắc gần như vô hình: một bữa tối gia đình không lời, một lần đứng lên giữa văn phòng, hay một cái ôm bất ngờ mà cần thiết. Những điều nhỏ nhặt ấy không chỉ khiến hai chị em nhìn rõ nhau hơn, mà còn khiến họ đối diện được với chính mình – một hành trình trưởng thành không màu mè nhưng âm ỉ sâu sắc.
Phim cũng không tô vẽ nỗi đau hay biến nó thành bi kịch, mà để nó hiện diện như một phần tự nhiên của đời sống: có đau đớn, có hụt hẫng, nhưng cũng có hy vọng – miễn là ta đủ dũng cảm để dừng lại và nhìn vào chính mình.
Nếu kịch bản là phần khung mang đến chất liệu chữa lành cho Our Unwritten Seoul, thì Park Bo Young chính là người thổi hồn cho hành trình ấy bằng một màn trình diễn sâu sắc và tinh tế hiếm có. Không chỉ đảm nhận hai nhân vật là cặp song sinh Yoo Mi Ji và Yoo Mi Rae, nữ diễn viên còn phải thể hiện hai phiên bản khác của mỗi người khi họ hoán đổi thân phận – tức là một mình đóng bốn vai, với cảm xúc, sắc thái và nội tâm hoàn toàn khác nhau. Đây là thử thách không hề nhỏ, nhưng cũng là nơi Park Bo Young chứng minh lý do vì sao cô luôn là một trong những cái tên bảo chứng chất lượng của phim Hàn.
Park Bo Young không diễn vai, cô sống trong nhân vật. Từ Mi Rae bản gốc – người phụ nữ trưởng thành mang vẻ ngoài gọn gẽ, ánh mắt mệt mỏi, nụ cười cứng nhắc đến mức như không dám thở mạnh – đến Mi Ji nguyên bản – thất nghiệp, luộm thuộm, hay cằn nhằn nhưng mang trong mình một trái tim giàu nhạy cảm – mỗi vai diễn đều có khí chất riêng biệt và được khắc họa bằng những chi tiết nhỏ: cách họ đi lại, cách nhíu mày khi suy nghĩ, hay kiểu ngước nhìn người khác trong im lặng.
Sự chuyển hóa càng phức tạp hơn khi Mi Rae “nhập vai” Mi Ji và ngược lại. Dù cùng một khuôn mặt, cùng một ngoại hình, nhưng Park Bo Young khiến người xem không hề bị nhầm lẫn. Khi Mi Rae giả làm Mi Ji, cô vẫn giữ nét gồng mình vốn có của một người quá quen với việc kiểm soát – lúc nói chuyện cố làm ra vẻ thoải mái nhưng ánh mắt luôn dè chừng. Còn khi Mi Ji hóa thân thành Mi Rae, cô để lộ nét ngượng nghịu, vụng về như một kẻ “đóng giả” chính chị mình, và càng về sau, dần trở nên cứng cáp hơn như một Mi Rae được hồi sinh. Chính cách nhập vai tầng tầng lớp lớp ấy khiến diễn xuất của Park Bo Young trở thành điểm nhấn lớn nhất của bộ phim – không phô trương nhưng rất giàu sức nặng.
Sẽ không quá lời nếu nói rằng Park Bo Young chính là linh hồn của Our Unwritten Seoul. Bộ phim chọn tiết tấu chậm, nhiều phân đoạn nội tâm, ít thoại đắt giá – một kiểu diễn xuất rất dễ trở nên mờ nhạt nếu không đủ lực. Nhưng cô không chỉ giữ vững nhịp phim mà còn nâng nó lên, biến mỗi ánh nhìn, cử chỉ đều có trọng lượng. Giữa một kịch bản không quá nhiều cao trào, chính màn trình diễn chạm đến từng nếp gấp cảm xúc của Park Bo Young đã giữ chân khán giả đến phút cuối cùng.
Không cần đến những nút thắt căng thẳng hay những màn thoại đẫm nước mắt, Our Unwritten Seoul vẫn đủ sức khiến người xem cảm thấy được thấu hiểu. Bộ phim như một khoảng nghỉ nhẹ nhàng giữa dòng đời vội vã, khơi gợi sự đồng cảm bằng những chi tiết đời thường, chân thực và tinh tế. Thay vì chạy theo mô-típ kịch tính hay cố gắng gán nhãn thông điệp, phim để nhân vật tự chữa lành qua những va chạm nhỏ với cuộc sống để từ đó cho ta cảm giác được sống thay vì chỉ tồn tại. Phim cũng ghi điểm nhờ sự lựa chọn cách kể tiết chế, không phán xét khủng hoảng cá nhân, mà kiên nhẫn đồng hành cùng từng bước thay đổi – dù nhỏ – trong nội tâm mỗi người.
Tuy vậy, chính sự tối giản và tiết chế đó đôi khi cũng là con dao hai lưỡi. Our Unwritten Seoul không thật sự để lại một cú hích sâu sắc vì thiếu những nút thắt bất ngờ hay lớp kịch bản đủ sắc nét để neo lại trong ký ức khán giả. Các tuyến nhân vật phụ được xây dựng có tiềm năng nhưng chưa được khai thác đến nơi, đôi khi chỉ lướt qua như một công cụ để phản chiếu tâm lý nhân vật chính. Tuyến tình cảm tuy dịu dàng nhưng còn nông, và những nút thắt quá khứ của hai chị em lại được kể lại chóng vánh thay vì trở thành chất liệu chiều sâu cho mạch phim.
Dù không phải là một tác phẩm đột phá, Our Unwritten Seoul vẫn đủ đẹp để khiến người xem muốn sống chậm lại. Và với một bộ phim xoay quanh trưởng thành, có lẽ bấy nhiêu là vừa đủ.