Từng được kỳ vọng sẽ mang đến làn gió mới cho thể loại kinh dị Việt, “Năm Mười” – bộ phim dựa trên trò chơi dân gian cùng tên, lại gây hụt hẫng lớn. Tác phẩm của đạo diễn Tấn Hoàng Thông vấp phải nhiều lời chê bai về kịch bản rời rạc, thiếu trọng tâm, trong khi chất lượng sản xuất chỉ dừng ở mức thấp, khiến người xem khó lòng trải nghiệm một bộ phim điện ảnh đúng nghĩa.
Trong bối cảnh phim kinh dị Việt đang phát triển rầm rộ với tỷ lệ thành công vượt trội, việc kích thích nỗi sợ hãi của khán giả trở thành mục tiêu của nhiều nhà làm phim. Hai năm trở lại đây, thị trường nội địa chứng kiến sự đổ bộ ồ ạt của các dự án kinh dị. Song, cũng vì ra mắt nhanh chóng, ăn theo “cơn sốt” thị trường, chất lượng các tác phẩm trở nên tương đối trồi sụt.
“Năm Mười” – bộ phim kinh dị dựa trên trò chơi dân gian cùng tên, cũng không phải ngoại lệ. Trước khi ra mắt, tác phẩm này ít nhiều được kỳ vọng sẽ mang đến một làn gió mới cho rạp Việt, khi là một dự án độc lập quy tụ dàn ê-kíp đa phần là những gương mặt mới, từ đạo diễn Tấn Hoàng Thông, biên kịch Tiến Quang, cho tới dàn diễn viên.
Song sau cùng, “Năm Mười” lại gây hụt hẫng khi không tạo được khác biệt ở một thị trường đã có quá nhiều lựa chọn về phim kinh dị, trong khi chất lượng sản xuất lại ở mức thấp hơn rõ rệt.
Kịch bản “đứt gãy”, thiếu tập trung và không đi đến cùng
“Năm Mười” lấy cảm hứng từ trò chơi dân gian quen thuộc. Luật chơi là một người nhắm mắt đếm số, trong khi những người còn lại nhanh chóng ẩn nấp. Khi đếm xong, người đếm sẽ quay lại và đi tìm các người chơi đã trốn. Tác phẩm của đạo diễn Tấn Hoàng Thông tái hiện trò chơi này theo cách thức giật gân/kinh dị, khi những người bị tìm thấy sẽ đối mặt với hình phạt rùng rợn.
Chuyện phim mở ra khi sáu người bạn và huấn luyện viên Yoga của họ (Trần Phong) cùng tham gia chuyến dã ngoại kết hợp tập luyện ở Đà Lạt. Nơi ở của họ là một căn biệt thự bí ẩn, được đồn đoán có ma. Song vì tính tò mò và hiếu thắng, tất cả quyết định ở lại đây để đối mặt với những chuyện kỳ bí. Vào tối nọ, cả nhóm bất ngờ nhận được một tin nhắn bí ẩn, kéo họ vào trò chơi “năm mười” với phần thưởng lên tới hàng trăm triệu. Song, nhóm bạn không hề biết rằng đằng sau trò chơi trẻ con đó là một âm mưu trả thù kinh hoàng được lên kế hoạch từ trước.
Thực chất, việc biến các trò chơi truyền thống thành phiên bản kinh dị – nơi thất bại đồng nghĩa với cái chết, vốn không còn xa lạ với khán giả yêu điện ảnh. Gần đây, “Ready or not” (2019) hay nổi tiếng hơn là “Squid game” là những ví dụ tiêu biểu. Dẫu motif này không mới, song nếu được khai thác tốt, vẫn có thể tạo nên một trải nghiệm điện ảnh kịch tính, có giá trị giải trí.
Công bằng mà nói, ở khoảng giữa phim, khi trò chơi phiên bản “sinh tử” chính thức được triển khai, “Năm Mười” vẫn kịp tạo ra được vài khoảnh khắc hồi hộp nhất định. Đó là khi đạo diễn kết hợp hiệu quả giữa âm thanh giật gân và những góc máy được bố trí khuất tầm nhìn – khiến người xem có cảm giác như chính mình cũng đang tham gia vào trò chơi ấy. Sự căng thẳng, dù ngắn ngủi, vẫn phần nào giúp nhịp phim được đẩy lên và tạo chút hy vọng về một trải nghiệm bứt phá hơn ở đoạn sau.
Song cuối cùng, khoảng thời gian căng thẳng thực sự lại khá ngắn ngủi, chỉ chiếm một phần nhỏ trong tổng thể. Phần lớn thời lượng còn lại, kịch bản sa đà vào việc kể lể tiểu sử từng nhân vật – một lựa chọn khó hiểu với một tác phẩm chỉ dài vỏn vẹn hơn 80 phút. Hệ quả là trải nghiệm kinh dị/giật gân – yếu tố quan trọng nhất của phim, trở nên chưng hửng, trong khi các phân đoạn lan man, thiếu trọng tâm lại chiếm phần áp đảo.
Về tổng thể, nội dung của “Năm Mười” rời rạc, với nhiều tình tiết được đưa vào một cách gượng ép rồi nhanh chóng bị bỏ ngỏ, không đi kèm bất kỳ lời giải thích nào thỏa đáng. Thay vì tập trung khai thác trò chơi, để “Năm Mười” trở thành một tác phẩm giải trí đơn thuần, Tấn Hoàng Thông lại chọn cách kể đan xen và phức tạp hóa mọi thứ bằng những lá bài tarot mang tính biểu tượng. Tuy nhiên, lựa chọn này không giúp tăng chiều sâu nội dung mà chỉ khiến tổng thể thêm rối rắm, thiếu trọng tâm, khán giả từ đó cũng khó lòng nắm bắt được thông điệp đạo diễn muốn truyền tải.
Chất lượng sản xuất và diễn xuất chưa đạt chuẩn điện ảnh
Là một dự án kinh dị kinh phí thấp, “đứa con tinh thần” của Tấn Hoàng Thông rõ ràng cần một câu chuyện và cách truyền tải mới lạ để bù đắp những hạn chế về mặt sản xuất. Đây thực chất cũng là điều mà phần lớn khán giả mong đợi khi chọn theo dõi một dự án độc lập quy mô nhỏ như “Năm Mười”, thay vì những bộ phim bom tấn.
Tuy nhiên, sau 80 phút phim khép lại, “Năm Mười” hoàn toàn không làm được những điều trên, thậm chí còn để lại không ít sự thất vọng nơi những người đặt niềm tin vào tác phẩm. Bộ phim không cho thấy bất kỳ góc nhìn hay thể nghiệm nào từ đạo diễn. Từ cách thiết lập không khí kinh dị, thông điệp về “body shaming”, cho đến ngôn ngữ điện ảnh – tất thảy đều mờ nhạt, thiếu mới mẻ. Phim gần như không có sự sáng tạo nào so với mặt bằng chung của dòng phim kinh dị hiện tại, trong khi chất lượng sản xuất lại ở mức thấp hơn rõ rệt.
“Năm Mười” cũng thiếu một trung tâm kể chuyện rõ ràng. Không rõ ai là nhân vật chính của tác phẩm, khi mỗi người đều được trao cho một câu chuyện riêng, nhưng tất cả lại chỉ được lướt qua vội vàng. Cuối cùng, khán giả cũng không rõ đạo diễn muốn kể điều gì, hay vì sao những nhân vật này lại cần tồn tại trong cùng một câu chuyện.
Về mặt hình ảnh, “Năm Mười” sử dụng bảng màu trầm mang phong cách cổ điển nhưng bị lạm dụng, không tạo được ấn tượng thẩm mỹ mà chỉ khiến tổng thể trở nên u tối, đơn điệu. Góc quay cũng không góp phần xây dựng tâm lý nhân vật hay nỗi sợ, mà chỉ lặp lại những thủ pháp thị giác cũ kỹ, thiếu điểm nhấn.
Ngoại trừ Trần Phong, dàn diễn viên còn lại chủ yếu là những gương mặt trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm. Diễn xuất nhìn chung không đồng đều, thoại còn mang màu sắc kịch với đài từ chưa thật sự tự nhiên. Trần Phong thể hiện khá ổn ở những phân đoạn kinh dị, đặc biệt là khi cần biểu đạt sự hận thù. Tuy nhiên, ở các cảnh đời thường mang tính đối thoại, diễn xuất của anh chưa tạo được thiện cảm. Những diễn viên còn lại đa phần chỉ dừng ở mức mức trung bình, không để lại dấu ấn rõ nét.
Thực chất với “Năm Mười”, Tấn Hoàng Thông vẫn tạo được một vài dấu ấn nhất định trong tay nghề, thứ có thể cho anh chiếc vé thông hành đến những dự án có kinh phí cao hơn trong tương lai. Song hiện tại, bộ phim đầu tay của nam đạo diễn rõ ràng vẫn còn khoảng cách xa so với tiêu chuẩn của một tác phẩm điện ảnh thực thụ. Không vội bàn tới khả năng cạnh tranh ở phòng vé, ngay từ việc mang bộ phim như vậy ra rạp đã là điều không hợp lý.